Trái đất là một con tàu lớn mà không hề có hành khách. Bởi tất cả chúng ta đều là những thủy thủ. Chúng ta phải tự chèo lái. Cuộc sống sẽ chỉ hiện hữu một lần trong đời, ban tặng chúng ta 365 ngày mỗi năm làm vốn. Từng giờ, từng phút trôi qua sẽ không bao giờ lặp lại. Chính vì vậy, chúng ta đừng đợi.
Nguyễn Liên
Đừng đợi phải nhìn thấy một nụ cười rồi mới mỉm cười lại.
Đừng đợi đến khi được yêu thương rồi mới yêu thương.
Đừng đợi đến khi cô đơn rồi mới nhận ra giá trị của những người bạn.
Đừng đợi có một công việc thật vừa ý rồi mới bắt đầu vào làm việc.
Đừng đợi đến khi có thật nhiều rồi mới chịu chia sẻ đôi chút.
Đừng đợi tới khi vấp ngã rồi mới nhớ đến những lời khuyên.
Đừng đợi đến khi có thật nhiều thời gian rồi mới khởi đầu một công việc.
Đừng đợi đến khi làm người khác buồn lòng rồi mới cố xin lỗi.
Đừng đợi vì bạn không thể biết bạn sẽ phải đợi bao lâu.
Tôi sinh ra và lớn trên mảnh đất đầy nắng và gió Lào miền trung, cuộc sống vất vả bên những cánh đồng lúa, những vụ mùa bội thu đem lại thu nhập cho gia đình. Trong trí tưởng tượng của tôi, thành phố luôn hiện ra như những lâu đài cổ tích tráng lệ. Khát khao của tôi trong mỗi giấc mơ là được đặt chân đến chốn văn hóa phồn vinh ấy.
Rời khỏi miền quê nghèo lên thành phố học tập, tôi bươn chải kiếm sống vì đồng tiền ít ỏi ba mẹ gửi lên không đủ cho chi phí đắt đỏ. Và đôi chân tôi cũng đã cứng cáp hơn khi bước đi trên con đường nhiều trở ngại. Tôi nhận ra rằng, những món ăn ngon nhất trong đời chúng ta thường không đến từ các nhà hàng. Chúng đến từ những người mà ta yêu thương nhất, từ những vùng đất mà ta gắn bó nhất và những kỷ niệm ấu thơ ấm áp.
Khi bước vào khu vườn tâm hồn của chính mình, nếu bạn thấy những trái chín mọng, đừng để chúng rụng mà hãy vươn tay hái mỗi khi có thể. Hãy nếm hương vị giản dị mỗi ngày dành tặng cho ta. Hãy nhắm mắt lại và cảm nhận trái tim bạn là một khu vườn tình yêu. Có người nói: “Nếu tình yêu xuất phát từ những bức tranh thì có lẽ tất cả chúng ta đã trở thành họa sĩ”.